Trả anh về cho chị ấy...


(24h) - Đằng sau nụ cười ấy là trăm nghìn nỗi đau. Anh đi, để lại trong em một khoảng không vô tận... Em biết làm gì để lấp đầy khoảng trống vô hình ấy trong trái tim mình?

Em viết cho những lời cảm ơn và những lời oán trách. Em viết cho những gì là chân thành và cả những gì là lừa dối. Em viết cho sự sáng suốt và cả sự mù quáng... Em viết cho tất cả, cho những gì đang chất chứa trong lòng em, cho những gì còn chưa kịp nói.

Cơn mưa...

...dòng người trên phố trở nên vội vã hơn.

... còn riêng em vẫn chầm chậm lang thang qua các con đường Hà Nội. Mặc kệ mưa quất vào mặt. Rát buốt. Nhưng có sao đâu? Có đau đến đâu cũng không bằng một lời nói lạnh lùng của anh cứa vào trái tim em! Trái tim yếu đuối của em đã bị tổn thương quá nhiều, nó cần một chút tình yêu để sưởi ấm, để vươn lên... nhưng tại sao anh cứ vùi dập nó mãi như vậy?

Anh à! Một cô bé mới 20 tuổi đầu như em dù có trải đời nhiều đến đâu đi chăng nữa thì em vẫn không thể nào hiểu hết được một người đàn ông 40 đang nghĩ gì? Tình yêu đã khiến cho em không còn được sáng suốt và đủ lý trí để phân tích tất cả đúng, sai đang diễn ra trước mắt em!

Có thể sự bất đồng về ngôn ngữ không thể diễn đạt được hết những điều em muốn nói với anh, hoặc cũng có thể anh hiểu sai về những gì em muốn nói với anh. Cho dù anh rất giỏi tiếng Việt nhưng anh không phải là người Việt Nam nên làm sao anh có thể hiểu tường tận thấu đáo ngôn ngữ của người Việt cơ chứ?

Em đã quên mất rất nhiều thứ khi ở bên cạnh anh! Em quên mất rằng, anh là của chị ấy và của con trai anh. Chị ấy và con trai là gia đình của anh, là ngọn đèn mà hằng đêm đi qua các con phố, em vẫn thường ngước nhìn lên nó và tự hỏi, bao giờ mình sẽ có được một ngọn đèn cho riêng mình?

Quen anh, em đã quên mất rằng, em đã từng ao ước điều đó. Vì em biết rằng, anh sẽ chẳng bao giờ là của em... và em chỉ ao ước một điều nhỏ bé, là có vòng tay anh, em sẽ có tất cả mọi thứ trên thế gian này!

Anh đi, để lại trong em một khoảng không vô tận...

Thế rồi, vòng tay ấm ấy buông lơi em ra... em còn lại gì? Đằng sau nụ cười ấy là trăm nghìn nỗi đau. Anh đi, để lại trong em một khoảng không vô tận... Em biết làm gì để lấp đầy khoảng trống vô hình ấy trong trái tim mình?

Sự cô đơn ấy cứ đeo bám lấy em, cứ như rằng nó không còn ai để bám víu... Cứ như rằng, nếu không có em thì nó sẽ tan biến. Đôi khi, em đã tự hứa với bản thân mình rằng, em sẽ làm lại tất cả, em sẽ quên đi tất cả, sẽ vứt bỏ tất cả... nhưng cuối cùng, em nhận lại tất cả là những gì mà người khác không bao giờ mong muốn được nhận nó.

Em không làm được... không phải là em không hiểu mà là em không muốn hiểu. Em không muốn quên cảm giác ngọt ngào và ấm áo khi ở bên anh. Đối với người khác, có thể đó là cảm giác rất đỗi bình thường... nhưng với em, những kỷ niệm, những yêu thương ấy là những gì quý giá nhất trong cuộc sống của em. Vì sao ư? Vì cuộc sống mà em đang sống, vì em không cảm nhận được tình người của mọi người dành cho em... Em không muốn quê... thà rằng, tim mình nhói đau chứ em không muốn để cho tâm hồn mình lạnh lẽo.

Em đau lắm. Nhưng vẫn cố nhớ... vẫn cố thu nhặt từng mảng kí ức... như sợ nó vụt qua nhanh, qua nhanh...

Nhớ lắm cái cách anh nhìn em trìu mến đầy yêu thương! Yêu lắm cái kiểu anh cười thật sảng khoái khi em kể cho anh nghe một câu chuyện cười mà em không thể hiểu được vì sao, anh có thể cười được nhiều như thế!

Em nhớ anh vẫn thường trêu em là “bếp ga”. Ngày đó không hiểu sao, cứ nhìn anh là em lại đỏ bừng cả mặt. Và em nhớ thói quen của anh là hay véo má và xoa đầu em… Cứ mối lần anh véo má em, anh lại tròn mắt lên hỏi “Em sốt à?”. Và cứ thế, mặt em lại càng đỏ rân lên… Anh gọi em là bếp ga vì anh không biết rằng, ở Việt Nam, ngoài bếp ga ra, người ta còn dùng bếp than nữa. Nếu xét về ý nghĩa thì em muốn mình là bếp than… Vì sau khi lụi tắt thì bếp than lúc nào cũng còn một chút hơi ấm trong tro tàn của nó, còn bếp ga thì không… Anh giống như chiếc bếp ga, khi tắt bếp thì mọi thứ lại trở nên lạnh lẽo… còn em là bếp than hồng thì vẫn còn đỏ rực. Anh đừng cố dội nước vào nó nữa… hãy để từ từ rồi nó sẽ lạnh lẽo theo thời gian. Những tro tàn ấy rồi sẽ hòa mình với cái bụi theo gió bay đi… nhưng biết đến bao giờ?... Em vẫn không thể tìm ra được câu trả lời cho riêng mình.

Em đau lắm. Nhưng vẫn cố nhớ... vẫn cố thu nhặt từng mảng kí ức... như sợ nó vụt qua nhanh, qua nhanh...

Ngoài trời đang mưa rất to… và những kí ức ngọt ngào ấy lại vội vã trở về, dội vào lòng em làm trái tim em đau nhói. Thế nhưng, em phải trả anh về với gia đình anh… cho dù trong suy nghĩ của em, em chưa bao giờ có ý định cướp anh ra khỏi gia đình mình, ra khỏi tay chị ấy.

Em yêu anh rất nhiều… Vì yêu anh quá nên em hiểu, với anh, gia đình luôn là tất cả, là niềm tin, là lẽ sống, là nụ cười và cũng là hạnh phúc của cuộc đời anh!

Làm sao em có thể nhìn người đàn ông mình yêu thương đau khổ cơ chứ? Thế nhưng khi quen anh, em lại đang giá tiếp làm cái điều xã hội đang lên án đó. Em thực sự không muốn là kẻ thứ ba xin chút tình cảm dư thừa…

Anh đã hành động đúng… chỉ có em là yếu đuối và dại khờ, chỉ có em bướng bỉnh và không chịu hiểu cho bản thân mình!

Bạn muốn được chia sẻ những tình huống oái oăm trong công việc, những vấp ngã và đau khổ trong tình yêu hay những niềm vui nho nhỏ của mình trong cuộc sống thường nhật? Hãy gửi những bài viết của bạn về cho chúng tôi theo địa chỉ bantrecuocsong@24h.com.vn để chúng tôi có thể chia sẻ cùng bạn!

Để chia sẻ trực tiếp cùng tư vấn viên, hãy gọi đến số 1900 571 524, chúng tôi luôn lắng nghe bạn 24/7.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét